ĐẠI GIA

01.07.2011 09:16

 

Tình yêu đại gia!!!

Người “có sắc mà không hương”, nghĩa là đẹp mà không có trí tuệ thì chỉ để cho thiên hạ đứng từ xa chiêm ngưỡng. Người “có hương mà không sắc” khiến người ta kính trọng, tôn thờ nhưng không được mấy người yêu. Còn những người có cả hương lẫn sắc, khiến cho đàn ông liêu xiêu, điêu đứng, nhiều lúc cảm thấy mình bất lực vì yêu được đã khó mà giữ được còn khó hơn nhiều...

“Loại bình mà hoa nào cũng có thể cắm vào được thì dù có lỡ tay làm vỡ đâu có gì đáng tiếc”, nghĩ được như thế Lân thấy lòng mình nhẹ nhõm đi đôi chút, nhưng cái cảm giác hụt hẫng vì bị dối lừa thì không sao nguôi đi được. Anh không biết trách mình khờ khạo hay đổ lỗi cho người ta quá thông minh và khéo léo đến nỗi “nói thật như đùa mà nói đùa như thật”, khiến cho Lân như ăn phải “bùa mê thuốc lú”, rồi bị lạc vào mê hồn trận. Đến lúc anh kịp nhận ra Thi là một gái lừa chuyên nghiệp thì mọi việc dường như đã quá muộn.

Lân chỉ còn biết ngửa cổ than trời làm sao để nối được thang mây mà lên đó hỏi xem tại sao đời lại cứ thích giễu cợt và dối lừa nhau đến thế. Anh ngập chìm trong đau khổ và tuyệt vọng không phải vì anh tiếc số tiền bị lừa lên tới con số bạc tỉ, mà vì cô ta đã lấy cắp mất trái tim và mang đi của anh tình yêu đầu anh vốn cho là thật. Có được một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang như Thi để mắt tới, Lân thấy mình rõ ràng là cóc đang ăn thịt thiên nga.

Trên thương trường, Lân là người táo bạo, ưa mạo hiểm trong đầu tư, nhưng trên tình trường lại là người dè dặt, dễ tặc lưỡi buông xuôi. Họ gặp nhau trong một cuộc Hội thảo quốc tế về tình hình phát triển kinh tế trong khu vực. Cô nói tiếng Anh và tiếng Pháp thông thạo như tiếng mẹ đẻ, nên đến hội thảo trong vai trò Phiên dịch. Giọng nói của Thi trong trẻo, dễ lọt tai người tiếp xúc, khiến cho cuộc Hội thảo tuy chỉ nói đến tiền nhưng người nghe lại không cảm thấy khô khan, nhàm chán.

Gặp gỡ đã nhiều lần với nhiều người, nhưng chỉ cần bị chê già và xấu là anh đã thối chí bỏ cuộc. Có người còn ác khẩu mà đùa cợt, chế nhạo Thi: “Có cặp với anh ta thì nhớ đeo kính râm cho khỏi hại mắt, tránh bị sốc khi đắm đuối nhìn thẳng vào mắt nhau. Dũng cảm về chung sống với anh ta coi như hủy diệt đời sau và tự triệt tiêu hạnh phúc của đời mình”.

Anh có thừa tiền để đầu tư dài hạn cho tình yêu, nhưng thiếu thời gian và “phụ kiện” đi kèm. Lân không lãng mạn, không kiên nhẫn, không biết cách đầu tư tình cảm có lẽ cũng bởi cái vẻ bề ngoài không mấy dễ nhìn, nếu như không muốn nói là xấu trai quá đỗi. Anh thuộc tuýp đàn ông “cao to, đen hôi”, ngáy to như xẻ gỗ phá rừng, trán cao đến đỉnh đầu. Mới ngoài 30 tuổi mà hai mí mắt sệ xuống trông không khác người phóng túng “quá đà” nên yếu thận. Phụ nữ truyền tai nhau đó là dấu hiệu của thận yếu thì sao có thể “một người khỏe, hai người vui” được, đàn ông tuýp đó khó giữ được hạnh phúc bền lâu, nên quyết định sống chung là mạo hiểm với tình yêu mà vốn dĩ nó rất khó chiều.

Sự chân thành vốn dĩ phải thuộc về tình yêu, nhưng nó chỉ cách dối lừa trong gang tấc khiến người cho và người nhận không dễ gì phát hiện ra bộ mặt thật của nó. Thi chủ động gần gũi và kết thân với một người đàn ông chỉ biết có kiếm tiền. Tình yêu đối với Lân thật là một món quà quá xa xỉ mà anh không bao giờ dám mơ tới. Anh chỉ mong sao có một người phụ nữ ở bên cạnh mình cho những cuộc đi về của anh “có đôi, có cặp”.

Nhiều lúc tự mình soi gương, anh thầm trách bố mẹ mình: “Sao họ nỡ để lại mình trên cõi đời với một gia sản kếch xù và một thân hình không có điểm nào nhân nhượng được. Họ đã đi xa, quá xa để không bao giờ phải nghe thấy tiếng gièm pha, dị nghị của người đời. Ngoài tiền ra, mình đâu còn biết tới cái gì được gọi là niềm vui và ý nghĩa của cuộc sống”.

Anh chơi thể thao cho tiêu tốn bớt khoảng thời gian nhàn rỗi và sức lực dư thừa, Lân không muốn mình “hư” theo kiểu “bóc bánh trả tiền” hay nuôi nấng các em chân dài như bao vị đại gia khác. Chính vì thế khi nhận được sự quan tâm đặc biệt của Thi, anh không tin nổi cuộc đời mình lại có những khúc ngọt ngào đến thế. Cô thường xuyên đến nhà chuẩn bị bữa tối đầm ấm thịnh soạn, nước tắm thơm và áo quần sạch sẽ rồi ngồi đợi Lân đi chơi tennis về. Trước mắt anh là một bầu trời chỉ có hoa thơm và nắng ấm.

Thi tạo ra một thiên đường giữa trần gian mà nơi đó chỉ có hai người. Lân thấy mình thực sự trở thành “ông Hoàng” mỗi đêm và mỗi đêm thực sự là một miền đất hứa đầy cám dỗ và mê hoặc mà anh đang được người đẹp khai phá. Anh bắt đầu thích mang cô theo mỗi buổi chơi Tennis, dự tiệc chiêu đãi hay tham gia đàm phán chuyện làm ăn trong vai trò Thư kí riêng kiêm Phiên dịch mỗi khi gặp đối tác nước ngoài. Anh thấy mình thật đường hoàng trên thế thắng của người đi “xâm lược” tình cảm. Dường như anh không còn gì bí mật với Thi nữa. Từ các mánh lới làm ăn trên thương trường đến những khoản lợi nhuận khổng lồ thu được cô đều nắm trong lòng bàn tay.

Khi tiền không còn và người đẹp cũng “bốc hơi” không vương lại chút tình thì anh mới bình tĩnh nhìn lại mình. Đã yêu thì còn mấy ai có đủ tỉnh táo nhìn ra dã tâm của đối phương khi muốn tiếp cận mình, nhất là đối với một người đang khao khát tình yêu. Cho đến khi anh nghe Thi thủ thỉ: “Gia đình em đang lâm vào bước đường cùng, bố em bị người ta lừa sập cầu. Nếu không có 2 tỷ bồi thường thì sẽ phải ngồi tù. Em không nỡ nhìn bố em lâm nạn và anh cũng không thể thấy chết mà không cứu”. Đối với Thi, anh đâu có tiếc thứ gì, dù có mất nửa gia tài anh cũng chiều lòng người đẹp.

Cô nói lời cảm ơn và hứa sẽ “trở về” nhưng rồi cùng với số tiền ấy, cô một đi không trở lại. Không lâu sau đó Thi xuất hiện trên mặt báo với cái tít: “Mỹ nhân làm doanh nhân”, bài báo đó hết lời ca ngợi một mỹ nhân tỉnh lẻ có xuất thân hết sức bần hàn đi lên bằng nghị lực. Bố mẹ cô là những người nông dân thực thụ, chất phác hiền lành, các em cô còn nhỏ dại, cô yêu cái đẹp và thích làm đẹp cho đời...

Thì ra anh đã chẳng biết gì về con người thật của Thi: Cô ấy bao nhiêu tuổi? Sở thích là gì? Quê quán nơi đâu? Bố mẹ còn hay mất? Anh chị em nhiều ít thế nào...

Lân tự nhủ: “Thật đáng khâm phục. Không biết ngoài mình ra còn bao nhiêu người đàn ông khác là nạn nhân lót đường cho cô ấy nhẹ bước thang mây”. Tình yêu vốn đẹp thế mà sao lại dễ khiến người ta rơi vào cảnh mắt không mờ mà tim đẫm lệ.