NĂM THÁNG

13.06.2011 11:48

NĂM THÁNG

Vợ tôi đưa ra điều kiện ly hôn: Cô ấy không cần bất cứ thứ gì của tôi, nhưng tôi phải cho cô ấy thời gian một tháng trước khi chính thức ly hôn; và trong thời gian một tháng đó, chúng tôi phải sống với nhau một cuộc sống bình thường. Lý do chỉ đơn giản vì: tháng sau con trai của chúng tôi sẽ kết thúc kỳ nghỉ hè và cô ấy không muốn nó phải chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ.

 Cô ấy đưa cho tôi thư thỏa thuận cô ấy soạn sẵn và hỏi: “Anh còn nhớ em đã vào phòng cô dâu trong ngày cưới như thế nào không?”. Câu hỏi này chợt làm sống tại trong tôi tất cả những kỷ niệm tuyệt vời ngày ấy. Tôi gật đầu và nói: “Anh còn nhớ”.

 “Lúc đó, anh đã bế em trên đôi tay của anh”, cô ấy tiếp tục, “do vậy, em có một yêu cầu là anh phải bế em đi hàng ngày trước khi chúng ta ly hôn. Từ giờ đến hết tháng này, anh phải bế em từ giường ngủ đến cửa nhà mình vào mỗi sáng”. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi biết cô ấy đang nhớ lại những chuỗi ngày ngọt ngào hạnh phúc và muốn cuộc hôn nhân của mình kết thúc lãng mạn.

  Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi tôi có ý định ly hôn. Chúng tôi đối xử với nhau như hai người xa lạ. Vì vậy ngày đầu tiên tôi bế cô ấy, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Đứa con trai vỗ tay theo sau chúng tôi, hò reo: “Ôi! Bố đang ôm mẹ trên tay kìa”. Lời nói của con trẻ làm tim tôi đau nhói. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó mới đến cửa ra vào, tôi đã đi bộ trên mười mét bế cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng: "Chúng ta sẽ bắt đầu từ hôm nay đừng nói gì cho con hay”. Tôi gật đầu và cảm thấy không chút gì đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy ra bên xe buyt và đứng đó chờ xe, còn tôi lái xe đến công ty.

 Vào ngày thứ hai, chúng tôi “diễn” dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Chúng tôi quá gần nhau đến nỗi tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của nàng, mùi thị da... Tôi nhận ra rằng đã lâu tôi đã quên, từ lắm rồi tôi không nhìn kỹ người phụ nữ thân yêu của mình. Tôi nhận ra vợ tôi không còn trẻ nữa. Đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên gương mặt của nàng. Tim tôi đập mạnh hơn, nhộn nhịp và khác thường...

 Ngày thứ ba, cô ấy thì thầm vào tai tôi: "Vườn ngoài kia đang bị xói mòn đấy. Anh cẩn thận khi đi qua đó nghe".

Ngày thứ tư khi tôi nâng cô ấy lên, tôi có cảm giác chúng tôi vẫn còn là một đôi uyên ương khăng khít và tôi đang ôm người yêu trong vòng tay âu yếm của mình. 

 Đến ngày thứ năm và thứ sáu, cô ấy tiếp tục dặn dò tôi vài thứ, nào là cô ấy để chiếc áo sơ mi vừa ủi ở đâu, nào là tôi phải cẩn thận hơn trong lúc nấu nướng. Tôi đã gật đầu. Cảm giác thân thiết, gần gũi lại trở nên mạnh mẽ nhiều hơn.

 Nhưng tôi không nói với vợ về điều này. Tôi thấy bế cô ấy thật dễ thương. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi mạnh mẽ hơn. Tôi nói với cô ấy: “Có vẻ bế em không còn khó nữa”.

 Vợ tôi đang chọn váy đi làm. Tôi thì đứng đợi để bế cô ấy. Cô ấy loay hoay một lúc nhưng vẫn không tìm ra chiếc váy nào vừa vặn cả. Rồi, cô ấy thở dài: “Mấy cái váy của em đều bị rộng ra cả rồi”. Tôi mỉm cười. Nhưng đột nhiên tôi hiểu rằng thì ra cô ấy đã ốm đi nên tôi mới bế cô ấy dễ dàng, chứ không phải vì tôi mạnh khỏe hơn trước. Tôi biết vợ mình đã chôn giấu tất cả niềm cay đắng trong tim. Tôi lại cảm thấy đau đớn. Theo phản xạ tự nhiên, tôi đưa tay chạm vào đầu cô ấy.

 Đúng lúc đó, thằng con chúng tôi chạy đến. "Cha à, đến giờ bố bế mẹ đi làm rồi", . Đối với nó, hình như nhìn thấy bố bế mẹ ra đã là một phần tất yếu trong cuộc sống của nó rồi,một cái gì đó thật hạnh phúc trong trẻ thơ mà nó rất thích. Vợ tôi ra hiệu cho nó lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng mình sẽ ...

 Tôi ôm vợ trong vòng tay, bước từ từ, từ phòng ngủ qua phòng khách, qua hành lang. Tay cô ấy vòng qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, tưởng tượng như chúng tôi đang trở về ngày tân hôn. Nhưng tôi thật sự buồn vì vợ tôi đã gầy hơn xưa rất nhiều.

 Vào ngày cuối cùng, tôi thấy khó có thể cất bước khi ôm cô ấy trong vòng tay. Con trai chúng tôi đã đến trường. Vợ tôi bảo: “Thực ra, em mong anh sẽ ôm em trong tay đến khi nào chúng ta già". Tôi ôm cô ấy thật chặt hơn và nói: " Thật không em? Chúng mình không ly hôn nữa phải không em? ,chúng mình sẽ làm lại từ đầu phải không em.Cả em và anh đã không nhận ra rằng cuộc sống của chúng mình từ lâu đã thiếu vắng quá nhiều những thân mật, gần gũi, anh sẽ đền bù lại những năm tháng qua...".

 Tôi phóng ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến vợ tôi đổi ý.  Anh không muốn ly hôn. Anh nói thật đấy”.

   Khi đi ngang tiệm hoa bên đường, tôi đặt một lẵng hoa mà vợ tôi yêu thích. Cô bán hàng hỏi tôi muốn viết lời chúc gì vào tấm thiệp. Tôi mỉm cười và viết: “Anh sẽ bế em đi và sẽ bế em vào mỗi sáng cho đến khi chúng ta già”.

 Đến tối, tôi về đến nhà tôi bế thốc vợ chạy thẳng vào phòng ngủ , hôn tới tấp như để bù đắp lại những lỗi lầm mà mình đã gây ra. Cô ấy  ngạc nhiên nhìn tôi. Sau đó sờ trán tôi. “Anh không bị sốt chứ”, cô ấy hỏi. Tôi gỡ tay vợ ra. “ anh xin lỗi”, tôi nói. “Anh chỉ có thể xin lỗi em. Anh sẽ không muốn ly dị. Cuộc sống hôn nhân của chúng mình có lẽ sẽ không tẻ nhạt vì em và anh chưa nhận ra giá trị của những điều bé nhỏ trong cuộc sống lứa đôi, chứ không phải bởi vì anh và em không còn yêu nhau nữa. Bây giờ, anh hiểu rằng cả một thời gian qua anh đã vô tình xa em, những lúc bế em anh mới thấy những kỷ niêm xưa kia gợi về, anh mới thấy mình không thể sống xa nhau được và mãi mãi anh không muốn mất em...